“Chỉ
là cảm giác của người khi chia tay. Dẫu có mất mát, dẫu có đau khổ
nhưng người con trai ấy vẫn không ngừng hi vọng. Có lẽ đó là điều quan
trọng nhất của cuộc sống khiến những người đang phải xa nhau vơi bớt đi
nỗi chờ mong...
Giật mình...
Hắn đột nhiên trở dậy giữa đêm.
Mồ hôi ướt đẫm.
Ngẩn
ngơ một lúc hắn mới cười sao mình lại thấy lạ. Ác mộng là đương nhiên
thôi khi hắn vừa chia tay một người. Yêu nhau 5 năm, nghĩ đến nhau từng
giờ, cuối cùng, lời hứa sẽ đưa em đến cuối con đường hôm qua mới thực
hiện được. Lại cười, không ngờ hắn hứa một cách vô thức cuối cùng lại
trở thành như lời tiên tri định mệnh.
Không
muốn ngủ tiếp dù đồng hồ mới chỉ có 4 giờ 30 phút. Trở dậy, hắn không
muốn như trong phim, chàng trai dằn vặt bản thân nhớ về người cũ. Cứ ra
ngoài, làm mọi thứ như bình thường, biết đâu hôm nay sẽ có thứ khiến
hắn quên. Hắn mở điện thoại, số điện thoại này có nên xoá không
nhỉ? Thôi cứ để cuối ngày xem.
Ra
ngoài, hắn lên thư viện có lẽ để thực hiện kế hoạch hắn vạch ra một
tuần trước khi chia tay em. Nghĩ đến đây hắn lại cười, có ai như hắn
không, yêu đến mức chỉ mong một lời chia tay đến sớm để em đỡ dằn vặt,
và để hắn thấy thoải mái. Gần đến ngày thi, thư viện như chật kín
người, hắn nhớ năm ngoái cũng nơi đây, hai đứa ngồi, chọc nhau cười khi
nghỉ. Hắn chọn một chỗ thấy vừa ý và ngồi. Không cần phải đi loanh
quanh tìm một chỗ ít gió cho em, hắn thấy hơi kỳ kỳ, nhưng mà, chắc
hắn sẽ quen thôi. Cuộc đời như những vòng xoay, có một thói quen phụ
thuộc vào người khác chỉ khiến cho cuộc đời thêm gò bó, quên đi sẽ tốt
hơn.
Hắn
đi qua những con đường tràn ngập hoa bằng lăng. Thứ hoa màu tím ấy
không khiến hắn buồn hơn mà khiến lòng hắn nhẹ bớt. Em cũng thích đoá
hoa này, phải không nhỉ? Mình quên mất rồi. Hắn đi qua những con đường
mà hắn thích, lại nhớ. Thấy mình ngốc thế, tại sao lại dẫn em đi trên
con đường này để khi em đi rồi, chính mình mất luôn cảm giác bình
yên khi ngang qua đây.
Trời
mưa nhẹ, hắn nhấn ga phóng đi thật nhanh. Mưa táp vào mặt như muốn xoá
đi những cảm giác không vui của hắn. Thật nhẹ nhàng, hắn thì thầm "cảm
ơn".
Ghé
vào quán quen, bản nhạc nhẹ cất lên, Donshite của dong bang. Hắn nhớ
lời bài hát này: “Tại sao anh không thể gọi tên em... mỗi ngày mỗi đêm
trong lòng anh dâng tràn... thật tự nhiên khi anh luôn ở nơi em đến...
Dù em chọn một con đường khác”. Lời nhạc buồn, tâm trạng của bài hát
đau đớn. Nhưng hắn chỉ cười. Bài hát hay thật, trên đời vẫn còn những
thứ hay thế sao mình lại buồn nhỉ?
Tiếng
chuông thánh đường khúc cuối bài hát khiến hắn bình yên. Cảm giác lạ.
Hắn lại đi trên con đường quen, thấy bình yên như khi chưa bao giờ bình
yên đến vậy.
Điện
thoại rung, tin nhắn: "Em ở bên anh được không?". Hắn cười, mất em rồi
hắn có thêm thời gian bên bạn bè, bên những cô em gái thường ngày không
dám rủ hắn đi chơi. Hắn thấy thoả mãn với bản thân, cảm giác ít khi hắn
có.
Chiều,
về một mình, hắn thấy cô đơn. Có lẽ hắn vẫn nhớ, vẫn còn yêu em.
Nhưng hắn có phải quên em không nhỉ? Mở điện thoại ra hắn lại chọn số
điện thoại dù xoá vẫn in đậm trong kí ức hắn. Có nên xoá không nhỉ?
Lưỡng lự một chút, hắn để nguyên. Không nên xoá thứ dễ dàng bỏ đi, chỉ
nên rời xa thôi.
Thời
gian sẽ trả lời cho quyết định của hắn và câu nói chia tay của em. Hắn
lại sống, lại phóng đi nhanh đến những nơi cần hắn cống hiến và đạt
được những thứ hắn mong đợi.
Và...
hắn sẽ quên em. Có những thứ khi càng cố quên, càng chìm đắm trong đau
khổ, càng để nó tự nhiên trôi qua thì nó sẽ dần vợi đi, hắn nhận ra câu
nói của ai đó trong khoảng kí ức