Đồng hồ đang nhích dần tới con số 12 dành cho cả kim giờ và kim
phút, sự giao thoa giữa trời và đất, ngày mới và đêm cũ đã tiến đến sự
cận kề, ở nơi đó, tình người và thú tính, sự đạo mạo và suy đồi, có khi
chỉ còn là một khoảnh khắc mong manh...
Gã đã trút bỏ bộ áo cánh thư sinh đời thường của mình, lẳng lặng bước
đi trong bóng tối của căn nhà trống trải, xung quanh khu xóm nhỏ, sự
sống đã đi mất tự khi nào, nhường chỗ cho nỗi im lặng chết chóc thả sức
hoành hành.
Đột nhiên gã dừng lại trước căn phòng nhỏ, bật đèn rồi nhẹ nhàng bước
vào. Đó là một căn phòng bí hiểm mà có lẽ, chỉ mình gã, và trời, và
đất, mới biết, cái gì đã, đang và sắp sửa diễn ra trong đó. Từ trước
đến nay, chưa một lần nào, gã cho người khác cùng vào căn phòng bí hiểm
cùng mình, phải chăng vì cái bí mật quá ư đáng sợ mà gã đang cất giữ...
Một thoáng yên lặng, cả không gian bỗng như lặng thinh, hồi hộp chờ đón
những gì sắp diễn ra, qua ánh đèn leo lét, dáng hình gã hắt lên chiếc
cửa trắng giờ đã loang lổ một bóng đen lêu nghêu, kỳ quái. Chỉ thấy,
hình như, gã tiến đến một cái vạc, cái vạc khổng lồ như muốn nuốt trọn
hết cả chút khoảng không bé nhỏ còn sót lại của căn phòng kỳ lạ...
Gã lôi từ trong một góc, những thứ gì đó đáng nguyền rủa. Cỏ cây như
chết đứng vì sợ hãi. Đó là những hình hài của những con người tội
nghiệp, cái thì không đầu, cái không tay, không chân, tất cả đang bị gã
túm gọn trong đôi bàn tay gớm ghiếc của mình.
Rồi đột nhiên gã cười, cái nụ cười Đổng Trác đáng sợ như thể muốn ru
ngủ hết tất thảy sự sống yếu ớt còn sót lại. Không chút mủi lòng, gã
đáp tất cả những sinh linh bất hạnh vào cái vạc đang ngập đầy máu đen
chết chóc. Đoạn gã lại cho tay mình vào luôn đó, ra sức dìm những thân
hình còn cố trồi lên tìm cuộc sống.
Tiếng dìm nước ùm ụp, chỉ trong chốc lát, cái vạc khổng lồ đã nhấn chìm
tất cả vào trong nó, những bong bóng bất đầu nổi lên, sôi ùng ục. Dòng
thác lũ vẫn không ngừng chảy, và ngày một sẫm lại, nó đang trộn đều tất
cả hình hài còn sót lại trong cái vạc nóng vô tình. Còn gã, càng lúc
càng tỏ vẻ đắc chí, càng dìm mạnh hơn nữa. Với gã, có vẻ như đem những
sinh linh kia xuống tận đáy cùng đau khổ thôi là chưa đủ, mà còn hơn
thế nữa, phải cho tất cả mềm nhũn và không còn sinh lực, dù chỉ là một
chút.
Đã rất gần đến 12h, gã vẫn không thôi trò đùa quái ác của mình. Đột
nhiên gã dừng lại, như rót thêm một chút gia vị vào bữa đêm man rợ của
mình. Gã khẽ ngửi quanh cái vạc, gã lại cười, lần này là tiếng cười khà
khà thỏa mãn, không còn là của Đổng Trác, mà giống như là Tào Tháo cười
đắc chí khi thưởng thức bữa rượu máu quân thù mà khen rượu thơm rượu
ngon. Rồi tiếp tục dìm, rồi dừng lại. Có lẽ lần này gã đã dừng hẳn. Gã
đứng trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ thò tay vào trong chiếc vạc, rút ra
lần lượt, vẫn là những hình hài đó, nhưng giờ đã mềm uặt, ủ rũ, sau một
hồi bị ninh nhừ cùng những làn bong bóng vỡ. Vậy mà gã vẫn chưa buống
tha, tiếp tục ra sức ép, xoắn, vắt kiệt những gì cuối cùng còn sót lại.
Giờ chỉ thấy trên tay gã, một chiếc vạc, nhỏ hơn, đựng những mẩu đen
đen, đỏ đỏ đã bị vo tròn bóp méo, cảnh tượng thật đáng kinh sợ...
Gã chầm chậm cầm chiếc vạc nhỏ bước lên gác, con mèo hoang hoảng sợ khi
trông thấy, lẩn mất sau nóc nhà bên cạnh, còn chó nhà hàng xóm cũng đã
trốn biệt vào bóng tối tự bao giờ. Gã giơ thành quả của mình lên, đắc
thắng, rồi lặng lẽ móc họ vào những cái móc nhỏ bằng kim loại, phản
chiếu ánh đèn sáng quắc, lạnh lùng, giống như một hình phạt cho những
kẻ phản bội thời trung cổ. Những linh hồn không đầu, không tay chân
phần phật trước cơn gió muộn về đêm. Tiếng gió gắt lên đầy ai oán. Con
chó cất tiếng tru than khóc dưới trăng khuya...
Giặt quần áo ban đêm cũng thật là mệt!
phút, sự giao thoa giữa trời và đất, ngày mới và đêm cũ đã tiến đến sự
cận kề, ở nơi đó, tình người và thú tính, sự đạo mạo và suy đồi, có khi
chỉ còn là một khoảnh khắc mong manh...
Gã đã trút bỏ bộ áo cánh thư sinh đời thường của mình, lẳng lặng bước
đi trong bóng tối của căn nhà trống trải, xung quanh khu xóm nhỏ, sự
sống đã đi mất tự khi nào, nhường chỗ cho nỗi im lặng chết chóc thả sức
hoành hành.
Đột nhiên gã dừng lại trước căn phòng nhỏ, bật đèn rồi nhẹ nhàng bước
vào. Đó là một căn phòng bí hiểm mà có lẽ, chỉ mình gã, và trời, và
đất, mới biết, cái gì đã, đang và sắp sửa diễn ra trong đó. Từ trước
đến nay, chưa một lần nào, gã cho người khác cùng vào căn phòng bí hiểm
cùng mình, phải chăng vì cái bí mật quá ư đáng sợ mà gã đang cất giữ...
Một thoáng yên lặng, cả không gian bỗng như lặng thinh, hồi hộp chờ đón
những gì sắp diễn ra, qua ánh đèn leo lét, dáng hình gã hắt lên chiếc
cửa trắng giờ đã loang lổ một bóng đen lêu nghêu, kỳ quái. Chỉ thấy,
hình như, gã tiến đến một cái vạc, cái vạc khổng lồ như muốn nuốt trọn
hết cả chút khoảng không bé nhỏ còn sót lại của căn phòng kỳ lạ...
Gã lôi từ trong một góc, những thứ gì đó đáng nguyền rủa. Cỏ cây như
chết đứng vì sợ hãi. Đó là những hình hài của những con người tội
nghiệp, cái thì không đầu, cái không tay, không chân, tất cả đang bị gã
túm gọn trong đôi bàn tay gớm ghiếc của mình.
Rồi đột nhiên gã cười, cái nụ cười Đổng Trác đáng sợ như thể muốn ru
ngủ hết tất thảy sự sống yếu ớt còn sót lại. Không chút mủi lòng, gã
đáp tất cả những sinh linh bất hạnh vào cái vạc đang ngập đầy máu đen
chết chóc. Đoạn gã lại cho tay mình vào luôn đó, ra sức dìm những thân
hình còn cố trồi lên tìm cuộc sống.
Tiếng dìm nước ùm ụp, chỉ trong chốc lát, cái vạc khổng lồ đã nhấn chìm
tất cả vào trong nó, những bong bóng bất đầu nổi lên, sôi ùng ục. Dòng
thác lũ vẫn không ngừng chảy, và ngày một sẫm lại, nó đang trộn đều tất
cả hình hài còn sót lại trong cái vạc nóng vô tình. Còn gã, càng lúc
càng tỏ vẻ đắc chí, càng dìm mạnh hơn nữa. Với gã, có vẻ như đem những
sinh linh kia xuống tận đáy cùng đau khổ thôi là chưa đủ, mà còn hơn
thế nữa, phải cho tất cả mềm nhũn và không còn sinh lực, dù chỉ là một
chút.
Đã rất gần đến 12h, gã vẫn không thôi trò đùa quái ác của mình. Đột
nhiên gã dừng lại, như rót thêm một chút gia vị vào bữa đêm man rợ của
mình. Gã khẽ ngửi quanh cái vạc, gã lại cười, lần này là tiếng cười khà
khà thỏa mãn, không còn là của Đổng Trác, mà giống như là Tào Tháo cười
đắc chí khi thưởng thức bữa rượu máu quân thù mà khen rượu thơm rượu
ngon. Rồi tiếp tục dìm, rồi dừng lại. Có lẽ lần này gã đã dừng hẳn. Gã
đứng trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ thò tay vào trong chiếc vạc, rút ra
lần lượt, vẫn là những hình hài đó, nhưng giờ đã mềm uặt, ủ rũ, sau một
hồi bị ninh nhừ cùng những làn bong bóng vỡ. Vậy mà gã vẫn chưa buống
tha, tiếp tục ra sức ép, xoắn, vắt kiệt những gì cuối cùng còn sót lại.
Giờ chỉ thấy trên tay gã, một chiếc vạc, nhỏ hơn, đựng những mẩu đen
đen, đỏ đỏ đã bị vo tròn bóp méo, cảnh tượng thật đáng kinh sợ...
Gã chầm chậm cầm chiếc vạc nhỏ bước lên gác, con mèo hoang hoảng sợ khi
trông thấy, lẩn mất sau nóc nhà bên cạnh, còn chó nhà hàng xóm cũng đã
trốn biệt vào bóng tối tự bao giờ. Gã giơ thành quả của mình lên, đắc
thắng, rồi lặng lẽ móc họ vào những cái móc nhỏ bằng kim loại, phản
chiếu ánh đèn sáng quắc, lạnh lùng, giống như một hình phạt cho những
kẻ phản bội thời trung cổ. Những linh hồn không đầu, không tay chân
phần phật trước cơn gió muộn về đêm. Tiếng gió gắt lên đầy ai oán. Con
chó cất tiếng tru than khóc dưới trăng khuya...
Giặt quần áo ban đêm cũng thật là mệt!