Tôi
qua trót lọt 3 buổi thử việc nhưng không “có duyên” với con Hai Triệu.
Ngày hôm sau, một người đến tận chỗ tôi trọ gửi tiền công 3 buổi và một
gói quà. Mở ra tôi thấy một bầy hạc châu đầu vào một đoá hồng…
Thấy tôi tái xanh tái xám, mồ hôi mồ kê bước vào nằm chuồi ra giường, con Thuý ngừng đọc báo:
- Mất dạy hả?
-
Ừ. Thằng quỷ bảo hôm nay em trúng gió, cô cạo gió giùm em. Rồi hắn cởi
áo... Tao dằn lòng lắm mới không cho nó cái tát. Đạp xe đi về gần 15
cây số tốn hao bao ca lo mà chẳng được gì. Chỗ gặp học trò trời sợ. Chỗ
thì phụ huynh cứ giả vờ quên ngày trả tiền, chỉ tặng đồ quá đát...
- Có cái này dành cho mi đây! Coi gặm được không? - Con Thuý chìa tờ báo. Tôi dán mắt vào chỗ hắn chỉ:
“Cần
một giúp việc nữ dưới 25, lí lịch rõ ràng, ngoại hình khá, dễ mến,
trình độ phổ thông trung học, có khả năng chăm sóc người bệnh nằm một
chỗ. 50.000đ/2 giờ. Thử việc 3 buổi...”.
-
Dạy kèm không ra gì, tiếp thị bia không xong thì giúp việc nhà thời
công nghiệp vậy. Tính ra tháng bằng 4 chỗ dạy kèm! ăn học thoải mái.
- Tiền nào mệt nấy!
- Đồng tiền lương thiện bao giờ cũng nhọc nhằn. Lấy xe máy tao đi!
- Đi giờ?
- Chụp giật liền. Lương cao khối đứa nhào vô. - Con Thuý giục.
- Giúp việc nhà mà làm như tranh suất học bổng đi nước ngoài! Lại còn ngoại hình khá!
Tôi càu nhàu nhưng vẫn nghe lời con Thuý, đứng dậy. Hắn đáng nể. Tiếp
thị bia để ăn học mà tâm hồn, thể xác 2 năm rồi còn nguyên xi. Hắn
tránh né những thói sàm sỡ bằng thứ dịu dàng bọc thép, còn tôi mới làm
chưa được một tuần đã tung chưởng bốp vào má một sếp tuồn tay vào váy
và lập tức bị nghỉ việc. Tôi thay cái quần jeans cũ rồi nhìn mình trong
gương. Đứa con gái trong đó nhìn lại tôi. Tóc ngang vai, không trang
điểm, không “dễ mến”. Gai nhọn trong ánh nhìn. Môi khép hờ như nụ hồng
nhưng mở ra có thể là 2 lưỡi dao bén. Tôi nhớ những từ người ta quẳng
vào mình: Con mọi cứng đầu. Thứ không mẹ không cha. Nghèo mà chảnh!..
Tôi
đến địa chỉ trong báo. Đúng là giàu. Biệt thự mặt tiền. Xe hơi phủ vải
ở ga-ra. Béc-giê xổ một tràng tiếng cẩu. Một người đàn bà khoảng dưới
40 nhìn tôi qua cửa sắt. Tôi chìa tờ báo có mẩu tìm người. Bà ta gật
đầu rồi mở cửa. Cuộc phỏng vấn tiến hành chớp nhoáng:
- Hãy giới thiệu ngắn gọn về mình.
- Tên Phượng, 21 tuổi, sinh viên.
Nghe đến đó, bà ta chìa tay. Tôi hiểu ý rút ví lấy thẻ sinh viên. Bà ta nhìn ảnh rồi nhìn tôi săm soi từ đầu đến chân.
- Cô biết đùa, hát karaoke, nói chuyện phiếm giải buồn không?
- Biết.
- Kiên nhẫn chịu khó không?
- Tôi dễ thương tổn nhưng lì lợm, không dễ đầu hàng.
-
Mấy người trước dội ra đều bảo họ thừa dịu dàng kiên nhẫn. Tôi thấy cô
thẳng thắn, cứng cáp. Nếu cô trụ được, cô có thể được 2 triệu 1 tháng
để ăn học. Còn không, 200.000đ cho 3 buổi rồi đi. Mai cô bắt đầu. Từ 3
đến 5 giờ chiều. Để lại địa chỉ, thẻ sinh viên hoặc chứng minh thư.
- Công việc cụ thể của tôi là gì?
- Trò chuyện, chịu đựng người bệnh, giảm áp lực buồn chán vì nằm một chỗ.
Trên
đường về, con Hai Triệu tung tăng chạy trước ngoắc ngoắc tôi. Vì nó,
tôi sẵn sàng gồng mình chịu đựng 2 giờ cho 22 giờ còn lại, cho cuộc đời
tôi tự chọn và đi bằng đôi chân mình. Đêm ấy con Hai Triệu và một người
không hình dáng chập chờn quấy nhiễu giấc ngủ tôi. Nam hay nữ, già hay
trẻ, người hay quỷ?
qua trót lọt 3 buổi thử việc nhưng không “có duyên” với con Hai Triệu.
Ngày hôm sau, một người đến tận chỗ tôi trọ gửi tiền công 3 buổi và một
gói quà. Mở ra tôi thấy một bầy hạc châu đầu vào một đoá hồng…
Thấy tôi tái xanh tái xám, mồ hôi mồ kê bước vào nằm chuồi ra giường, con Thuý ngừng đọc báo:
- Mất dạy hả?
-
Ừ. Thằng quỷ bảo hôm nay em trúng gió, cô cạo gió giùm em. Rồi hắn cởi
áo... Tao dằn lòng lắm mới không cho nó cái tát. Đạp xe đi về gần 15
cây số tốn hao bao ca lo mà chẳng được gì. Chỗ gặp học trò trời sợ. Chỗ
thì phụ huynh cứ giả vờ quên ngày trả tiền, chỉ tặng đồ quá đát...
- Có cái này dành cho mi đây! Coi gặm được không? - Con Thuý chìa tờ báo. Tôi dán mắt vào chỗ hắn chỉ:
“Cần
một giúp việc nữ dưới 25, lí lịch rõ ràng, ngoại hình khá, dễ mến,
trình độ phổ thông trung học, có khả năng chăm sóc người bệnh nằm một
chỗ. 50.000đ/2 giờ. Thử việc 3 buổi...”.
-
Dạy kèm không ra gì, tiếp thị bia không xong thì giúp việc nhà thời
công nghiệp vậy. Tính ra tháng bằng 4 chỗ dạy kèm! ăn học thoải mái.
- Tiền nào mệt nấy!
- Đồng tiền lương thiện bao giờ cũng nhọc nhằn. Lấy xe máy tao đi!
- Đi giờ?
- Chụp giật liền. Lương cao khối đứa nhào vô. - Con Thuý giục.
- Giúp việc nhà mà làm như tranh suất học bổng đi nước ngoài! Lại còn ngoại hình khá!
Tôi càu nhàu nhưng vẫn nghe lời con Thuý, đứng dậy. Hắn đáng nể. Tiếp
thị bia để ăn học mà tâm hồn, thể xác 2 năm rồi còn nguyên xi. Hắn
tránh né những thói sàm sỡ bằng thứ dịu dàng bọc thép, còn tôi mới làm
chưa được một tuần đã tung chưởng bốp vào má một sếp tuồn tay vào váy
và lập tức bị nghỉ việc. Tôi thay cái quần jeans cũ rồi nhìn mình trong
gương. Đứa con gái trong đó nhìn lại tôi. Tóc ngang vai, không trang
điểm, không “dễ mến”. Gai nhọn trong ánh nhìn. Môi khép hờ như nụ hồng
nhưng mở ra có thể là 2 lưỡi dao bén. Tôi nhớ những từ người ta quẳng
vào mình: Con mọi cứng đầu. Thứ không mẹ không cha. Nghèo mà chảnh!..
Tôi
đến địa chỉ trong báo. Đúng là giàu. Biệt thự mặt tiền. Xe hơi phủ vải
ở ga-ra. Béc-giê xổ một tràng tiếng cẩu. Một người đàn bà khoảng dưới
40 nhìn tôi qua cửa sắt. Tôi chìa tờ báo có mẩu tìm người. Bà ta gật
đầu rồi mở cửa. Cuộc phỏng vấn tiến hành chớp nhoáng:
- Hãy giới thiệu ngắn gọn về mình.
- Tên Phượng, 21 tuổi, sinh viên.
Nghe đến đó, bà ta chìa tay. Tôi hiểu ý rút ví lấy thẻ sinh viên. Bà ta nhìn ảnh rồi nhìn tôi săm soi từ đầu đến chân.
- Cô biết đùa, hát karaoke, nói chuyện phiếm giải buồn không?
- Biết.
- Kiên nhẫn chịu khó không?
- Tôi dễ thương tổn nhưng lì lợm, không dễ đầu hàng.
-
Mấy người trước dội ra đều bảo họ thừa dịu dàng kiên nhẫn. Tôi thấy cô
thẳng thắn, cứng cáp. Nếu cô trụ được, cô có thể được 2 triệu 1 tháng
để ăn học. Còn không, 200.000đ cho 3 buổi rồi đi. Mai cô bắt đầu. Từ 3
đến 5 giờ chiều. Để lại địa chỉ, thẻ sinh viên hoặc chứng minh thư.
- Công việc cụ thể của tôi là gì?
- Trò chuyện, chịu đựng người bệnh, giảm áp lực buồn chán vì nằm một chỗ.
Trên
đường về, con Hai Triệu tung tăng chạy trước ngoắc ngoắc tôi. Vì nó,
tôi sẵn sàng gồng mình chịu đựng 2 giờ cho 22 giờ còn lại, cho cuộc đời
tôi tự chọn và đi bằng đôi chân mình. Đêm ấy con Hai Triệu và một người
không hình dáng chập chờn quấy nhiễu giấc ngủ tôi. Nam hay nữ, già hay
trẻ, người hay quỷ?