Sân chơi Hải Hậu A

+Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
+Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
+ Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể xem gần như toàn bộ nội dung được chia sẻ.
Nếu là người mới đến thì vui lòng ghé qua các bài viết Hướng Dẫn post bài -‘๑’-" trước để nắm những cái cơ bản.
Chúc các bạn vui vẻ khi ở trong forum Sân chơi Hải Hậu A
===========================================
Mọi thắc mắc các bạn pm qua nick chat của mình : kent_love_alee

---BQT H2A---

Join the forum, it's quick and easy

Sân chơi Hải Hậu A

+Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
+Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
+ Do not display again : Dẹp bỏ cái khung này.
===========================================
Khách viếng thăm vẫn có thể xem gần như toàn bộ nội dung được chia sẻ.
Nếu là người mới đến thì vui lòng ghé qua các bài viết Hướng Dẫn post bài -‘๑’-" trước để nắm những cái cơ bản.
Chúc các bạn vui vẻ khi ở trong forum Sân chơi Hải Hậu A
===========================================
Mọi thắc mắc các bạn pm qua nick chat của mình : kent_love_alee

---BQT H2A---

Sân chơi Hải Hậu A

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Sân chơi Hải Hậu A

Tập trung - Mơ ước - Vững bước vào đời

Các bạn vui lòng truy cập bằng tên miền chính của diễn đàn https://haihaua.forumvi.net ** Diễn đàn chạy tốt nhất bằng FireFox với độ phân giải 1024x768.
Thông báo : những bài viết của thành viên lyquocan mang nhiều nội dung quảng cáo không phù hợp với diễn đàn, nếu còn tiếp tục post thêm quảng cáo sẽ bị Ban nick..
Cám ơn các bạn đã ủng hộ diễn đàn trong thời gian vừa qua, mong rằng chúng ta sẽ mãi mai đòan kết và gắn bó hơn nữa. Hi vọng diễn đàn ngày càng phát triển mạnh mẽ và trở thành sân chơi Lành Mạnh của tất cả mọi người...

    Những con búp bê bằng giấy

    avatar
    cobaymi_yo
    Level 5
    Level 5


    Tổng số bài gửi : 613
    Ngày tham gia : 09/07/2009
    Giới tính : Nam
    Ngày Sinh Nhật : 07/11/1993
    Tuổi : 30
    Cầm tinh con : Rooster
    Đến từ : Hôm qua
    Công việc hiện tại. : Làm bếp, với món sở trường là chả bằm sách vở =))
    Sở thích. : Trăm nghe ko bằng một thấy, trăm thấy ko bằng một cảm nhận
    Tài khoản (VNĐ) : 14153971
    Điểm Danh Tiếng : 10

    god Những con búp bê bằng giấy

    Bài gửi by cobaymi_yo 22/07/09, 07:46 pm

    Brian lướt nhìn dãy tường dọc
    theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước
    vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu
    phải chống chọi để không bị dìm chết. Khuôn mặt cô em gái sáng lên với
    nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như mọi lần khi cô bé thấy
    anh mình.

    Peggy lên bảy tuổi. Tất cả mọi người đều yêu mến em với một tình cảm vô
    bờ bến. Em sẽ nói huyên thiên với người nào chịu lắng nghe, và rất hiếm
    khi em khóc. Peggy đang chết dần vì căn bệnh ung thư.

    Brian thường xuyên túc trực ở bệnh viện, vì biết cô em gái bé bỏng của
    mình chỉ còn sống sót được một thời gian ngắn. Cuộc sống bình thường
    của cậu như bao đứa trẻ mười sáu tuổi khác đã phải chịu một chấn thương
    tinh thần khi nghe chẩn đoán về căn bệnh hiểm nghèo của em mình. Cậu
    yêu em gái hơn bất cứ điều gì khác trên đời, cậu muốn điên lên khi cô
    em gái dễ thương vô tội như vậy đã phải chịu một căn bệnh nghiệt ngã.

    Với khả năng sáng tạo và khéo léo, Peggy đã làm cho Brian sững sờ. Em
    đã sưu tập những con búp bê em đã làm. Tất cả là 62 con búp bê giấy gắn
    vào phía sau giường của em. Khi Brian hỏi về những con búp bê đó, em
    chỉ luôn cười một cách hạnh phúc và nói chúng là những người bạn của
    em. Brian buồn phiền vì giờ đây em cậu đã không còn một cuộc sống bình
    thường của một đứa trẻ lên bảy nữa, em phải tạo tự ra những người bạn
    cho mình. Trái tim cậu càng tan nát hơn khi nhìn em chơi với những đứa
    trẻ đau ốm khác.

    Mỗi ngày trôi qua giống như tiếng tích tắc của một trái bom hẹn giờ đối
    với Brian. Ngày qua ngày, Peggy trở nên ốm yếu hơn, nhưng tâm hồn em
    vẫn luôn mạnh mẽ. Mỗi tiếng cười của em đâm vào tim cậu. Em hỏi vì sao
    cậu trông quá buồn. Cậu khó có thể cười được mặc dù cậu luôn tỏ ra mọi
    việc đều ổn cả. Khi cậu không ở bệnh viện, cậu phí hầu hết thời gian
    nhốt mình trong phòng. Nhiều lần cậu đập đầu vào tường một cách không
    tự chủ đến khi đau điếng. Cậu khóc than, nổi cơn điên vô cớ. Cuộc sống
    của cậu như vỡ tan ra, như thể chính cậu đang hấp hối.

    Hai tuần sau ngày sinh nhật lần thứ 8, Peggy qua đời. Dù đã biết trước
    điều ấy sẽ đến, nhưng cõi lòng của Brian vẫn tan nát. Cậu chưa hề chờ
    đợi sự hiu quạnh mà Peggy đã bỏ lại.

    Khi Brian cố buộc mình đi qua khung cửa số 32 vào khu bệnh phòng ung
    thư lần cuối cùng, cậu như chờ đợi sẽ thấy Peggy ngồi trên giường. Cậu
    cầu nguyện để được trông thấy khuôn mặt rạng rỡ, giống như mọi khi của
    em. Nhưng chỉ còn một sự trống vắng và lạnh lẽo của chiếc giường chào
    đón cậu. Cậu muốn hét lên và đập vỡ chiếc đèn bàn trên sàn nhà. Cậu
    muốn làm gì đó để trốn thoát sự yên lặng. Sự yên lặng là một điều vốn
    xa lạ với Peggy, nhưng em đã đi rồi, và sự im lặng đó dày đặc đến nỗi
    làm cho cậu ngạt thở.

    Thế rồi cậu nhìn thấy những con búp bê giấy nhỏ nhắn từ trên bức tường
    mỉm cười với cậu. Brian tìm một chiếc hộp và đặt chúng vào bên trong,
    vì không thể vứt đi được. Cậu nhặt từng con búp bê một trên tường
    xuống, lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chữ trên lưng mỗi con búp bê:
    Terrah, Ivy, Nicole, Amy, Justin, Chris... vv... Chỉ có một cái tên
    quen thuộc nằm sẵn trong óc cậu: Jesse. Jesse từng là người bạn đầu
    tiên và tốt nhất của Peggy ở bệnh viện. Jesse đã chết cách đây một năm.
    Thế rồi Bian nhận ra nhiều cái tên nữa, và cậu hiểu ra vì sao chúng quá
    quen thuộc.

    Những con búp bê giấy là tất cả những người bạn của Peggy đã chết kể từ
    khi em đến bệnh viện. Khi Brian lấy con búp bê cuối cùng thứ 62 khỏi
    bức tường với bàn tay run rẩy, cậu nhận ra rằng đó là một con búp bê
    chưa từng có trước đây. Nó màu tím, màu mà Peggy vốn yêu thích, với một
    nụ cười rộng mở được vẽ bằng bút chì. Khi Brian lật con búp bê để đọc
    phía sau lưng, cậu bỗng chợt nhận ra một thực tại không thể né tránh_
    lần đầu tiên cậu hiểu rằng em gái cậu sẽ không bao giờ quay trở lại.
    Nước mắt đầm đìa khi cái tên viết bằng bút chì: "Peggy" đập vào mắt cậu.

    Em đã biết hết.

    Trong đầu cậu lại vang lên cái giọng ngọt ngào mà cậu đã từng nghe từ
    rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu hiểu được em gái mình. Suốt thời
    gian qua cậu đã giấu giếm, giả vờ như mọi việc đều bình thường, vì lợi
    ích cho em (hay để trấn an chính cậu?). Suốt thời gian đó, em đã biết
    rằng em sắp chết, tuy nhiên chưa một lần nào em nói rằng điều đó thật
    bất công.

    Khi những hồi ức về Peggy tái hiện lại trong óc cậu, cậu nhận thấy rằng
    mình không thể nào nhớ nỗi đã có lúc nào em thật sự không hạnh phúc.
    Peggy - dù chỉ là một đứa trẻ, đã chấp nhận bệnh tật và cái chết như
    một phần của cuộc đời em. Em đã đối mặt với nỗi kinh hoàng nhất của con
    người với lòng can đảm và quyết định phải làm sao để mỗi ngày em sống
    thật xứng đáng. Những con búp bê là kỷ niệm và là biểu trưng của cuộc
    sống. Thay vì khóc than cho những người bạn mà em từng yêu mến, em đã
    hồi tưởng tất cả những hạnh phúc mà họ đã mang đến cho em. Nhìn cuộc
    sống qua đôi mắt của Peggy, Brian hiểu rằng em gái cậu không muốn bị
    xem như một cô gái đã chết vì bệnh ung thư, mà như một cô gái đã từng
    sáng lên như ánh mặt trời. Với con mắt của cậu, từng ngày, cậu đã dẫn
    dắt em gái mình đến gần cái chết hơn. Còn dưới mắt Peggy, từng ngày
    sống trong đời là từng ngày em được tỏa sáng.

    Chỉ nghĩ đến sự mất mát của chính mình, Brian đã để cho căn bệnh của em
    gái ăn mòn tinh thần của cậu. Thay vì tỏ ra là một người anh mạnh mẽ,
    cậu cứ chối bỏ, và bây giờ đã quá muộn. Lẽ ra cậu đã có thể chia sẻ
    cuộc sống với em mình, nếu cậu sớm nhận ra điều đó.

    Brian nhìn con búp bê giấy nhỏ nhắn trong lòng bàn tay qua màn nước
    mắt, và cậu nhận ra rằng cũng chưa quá muộn. Cậu có thể đi theo những
    bước chân của em, học cách tìm thấy điều tốt đẹp nhất trong bất cứ hoàn
    cảnh nào. Bỗng dưng cậu có một cảm giác kỳ lạ, muốn mỉm một nụ cười.
    Mặc dù nỗi buồn vẫn đang thắt chặt tim cậu, nhưng nó cũng đã mở đường
    cho những nụ cười trong cuộc đời của cậu, những nụ cười mà cậu sẽ không
    bao giờ có được nếu không có một quan niệm sống như Peggy. Cậu chưa bao
    giờ nhận ra rằng cậu hiểu quá ít về cô em gái, nhưng quan trọng nhất,
    là cậu đã học được quá nhiều từ em, một cô gái thật can đảm.

    Từ ngày đó, Brian đã học được một điều không nên bi quan và chạy trốn
    trước nghịch cảnh mà nên gắng tìm một giải pháp tích cực, còn hơn là
    thỉnh thoảng cứ phải náu mình trong bóng tối của nỗi sợ hãi.

    Quá thường khi con người sống cho tương lai và cho những gì gọi là “sắp
    đến” mà họ quên mất phải sống vì “điều gì”. Peggy hiểu rằng thời khắc
    hiện tại là một món quà. Mỗi ngày, cô bé mở gói quà đó và khám phá tất
    cả những sự huy hoàng và hạnh phúc mà nó mang đến. Nhận ra giá trị của
    món quà mới chỉ là một nửa của cuộc tranh đấu. Còn cần phải có sự can
    đảm và lòng quyết tâm để giành được món quà đó.

    Peggy đã ra đi, nhưng hồi ức về em, tấm lòng của em và tất cả những
    điều em muốn nhắn nhủ vẫn còn tồn tại mãi qua những con búp bê bằng
    giấy của một đứa trẻ.

      Hôm nay: 28/04/24, 04:27 am